Truyện đam mỹ Nhóc À! Anh Chấm Nhóc Òi

Bạn đang xem truyện online miễn phí tại tienhienthuvien.com, theo dõi ngay để cập nhật thông tin truyện mới nhất nhé!

Một buổi sáng trong trẻo và đầy năng lượng, ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe cửa sổ, làm cho cả căn phòng bừng sáng. Trong một ngôi nhà sang trọng, một cậu bé vẫn còn say giấc trong bộ quần đùi nhỏ xíu. Đôi mắt khép hờ, môi đỏ hồng, và làn da trắng sáng, cậu nằm cuộn tròn như một con mèo nhỏ. Tiếng đồng hồ trên đầu giường reo vang “reng reng” lúc 6 giờ sáng, đánh thức cậu khỏi giấc mơ.

Cậu dụi mắt, lò mò ra khỏi giường, bước vào phòng vệ sinh. Một lát sau, cậu quay lại với bộ đồng phục học sinh chỉnh tề: quần âu đen dài, áo sơ mi trắng, và cà vạt sọc caro đỏ. Tóc được chải gọn gàng, môi đỏ mọng và đôi mắt nâu to tròn, cậu sẵn sàng cho ngày đầu tiên ở trường mới.

Khi cậu bước xuống lầu để ăn sáng, nhiều người có thể tò mò về tình trạng tài chính của gia đình cậu, và liệu có thiếu vắng cha mẹ không. Thực tế, gia đình cậu rất giàu có; cha mẹ cậu đang ở nước ngoài giải quyết công việc nên cậu phải sống một mình. Dù thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn, cậu vẫn giữ được nụ cười vui vẻ trên môi. Sau bữa sáng, cậu bước ra ngoài, nơi một chiếc xe hơi màu trắng đời mới đang chờ sẵn. Vào xe, cậu mỉm cười với tài xế và chỉ mất 10 phút để đến trường.

Truyện đam mỹ Nhóc À! Anh Chấm Nhóc Òi

Ngôi trường mà cậu đến là một cơ sở danh tiếng, nổi tiếng với sự giàu có và ưu tú. Cậu từng nghĩ rằng các trường học đều giống nhau, nhưng hôm nay, cậu sẽ được chứng kiến điều đặc biệt. Khi cậu mở cửa xe và bước xuống, ánh mắt của nhiều học sinh trong trường đều đổ dồn về phía cậu với sự ngưỡng mộ.

Những ánh mắt tò mò từ các bạn học sinh:

– Con trai đó trông dễ thương quá!

– Trời ơi, sao da cậu ấy trắng thế? (Ruka: Cậu ấy ăn cơm đấy!)

Cậu bước vào trường, chỉ để lại nụ cười dễ thương cho mọi người. Sau đó, cậu đi vào phòng hiệu trưởng, cúi chào lịch sự và hỏi về lớp học của mình. Hiệu trưởng cười và thông báo rằng cậu sẽ học lớp 11A3. Cậu cảm ơn và rời khỏi văn phòng, đi dọc hành lang tầng ba để tìm lớp học.

Trong lúc cậu chú ý đến bảng lớp học, cậu không để ý đến một anh chàng lớp 11 đang đi ngược chiều. Cậu va phải anh ta, khiến anh ta hơi choáng váng. Với vẻ mặt ngây thơ, cậu chắp tay lại và cúi đầu xin lỗi:

– Anh ơi, em xin lỗi vì đã va phải anh. Anh học cùng lớp phải không? Em sẽ bù đắp cho anh sau nhé… em xin phép đi trước.

Anh chàng đứng lên, ngạc nhiên hỏi:

– Sao nhóc biết tôi học cùng lớp? Nhóc mới vào trường mà?

Cậu lùi lại một bước, chuẩn bị chạy:

– Dạ, có cái phù hiệu trên ngực anh ạ. Em đi trước đây.

Anh chàng cười mỉm:

– Nhóc nói gì? Làm tôi như thế rồi lại định bỏ đi? Đền bù cho tôi đi. Em sẽ là người tôi chọn, không cho em đi đâu cả.

Cậu quay lại mỉm cười với anh, rồi vội vã chạy đi, chỉ để lại một câu:

– Em là con trai, xin lỗi anh. Em sẽ đền bù. Tạm biệt ạ.

Anh chàng đứng đó nhìn cậu chạy đi, chỉ biết cười và thầm nghĩ:

– Cậu nhóc thú vị, tôi thích cậu rồi.

Sau nửa giờ lê bước khắp các hành lang, cuối cùng Trần Hào cũng tìm thấy lớp học của mình. Mệt mỏi đến mức chân như muốn tan thành nước, cậu vẫn cố nở nụ cười tươi khi bước vào lớp. Sự hiện diện của cậu ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp. Những ánh mắt trầm trồ và những lời khen ngợi về vẻ ngoài ưa nhìn của cậu vang lên. Tuy nhiên, cô giáo không cho phép tiếng ồn kéo dài và gõ thước vào bàn rầm rầm, làm cả lớp im lặng.

Trần Hào đứng trước lớp, mỉm cười và tự giới thiệu:

– Chào các bạn, mình là Phan Trần Hào. Mong rằng từ giờ các bạn sẽ giúp đỡ mình.

Cả lớp vỗ tay chào đón, còn Trần Hào, dù có chút hồi hộp, vẫn cố gắng hòa nhập. Nhưng sự yên lặng không kéo dài lâu, vì cô giáo ngay lập tức hét lên:

– Các em có im lặng không? Hào, em ngồi cạnh lớp trưởng nhé!

Trần Hào nhìn quanh, cố tìm kiếm lớp trưởng. Ngay lập tức, ánh mắt của cậu đụng phải một cậu bạn với vẻ mặt biến thái, đang ra hiệu cho cậu ngồi xuống bên cạnh. Trái tim cậu lo lắng khi nghĩ liệu có phải người đó là lớp trưởng không. Cậu quay lên hỏi cô giáo:

– Cô ơi, lớp trưởng là ai vậy?

Cô giáo chỉ tay xuống người đó:

– Chính là bạn đó, người mà em vừa thấy đấy.

Trần Hào cảm thấy tuyệt vọng, cố kéo dài thời gian khi đi về chỗ ngồi. Khi gần đến, cậu bị ‘lớp trưởng’ kéo xuống, làm cậu loạng choạng và ngã vào lòng cậu bạn. Trái tim cậu đập nhanh như tiếng trống, cậu nhắm chặt mắt, chờ đợi điều gì đó không mong muốn. Nhưng thay vì điều cậu lo sợ, cậu bạn nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cậu và thì thầm vào tai:

– Tôi đã làm gì em vậy?

Trần Hào cảm thấy mặt mình nóng bừng và đứng dậy nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Cậu nhỏ giọng nói:

– Tôi xin lỗi về chuyện sáng nay.

Người bạn kia làm như không nghe thấy và tiếp tục trêu đùa:

– Em nói gì vậy?

Trần Hào không kiên nhẫn nữa, nâng cao giọng:

– Tôi xin lỗi!

Cả lớp và cô giáo đồng loạt nhìn về phía cậu. Trần Hào đỏ mặt, cúi đầu và xin lỗi cô giáo:

– Em xin lỗi cô.

Cậu ngồi xuống, liếc nhìn lớp trưởng một cái, rồi lấy vở và bút ra viết bài. Nhưng không thể tập trung vì cậu bạn cứ làm phiền:

– Anh tên là Phạm Dương Hạo. Anh hơn em 2 tuổi, gia đình anh rất giàu. Anh là chủ của băng xã hội đen MPP đấy.

Truyện đam mỹ Nhóc À! Anh Chấm Nhóc Òi

Trần Hào không thể chịu nổi nữa, liền nói:

– Anh có thể im lặng để tôi học được không? Dù anh có làm tổng thống thì tôi cũng không quan tâm đâu.

Dương Hạo vẫn tiếp tục trêu chọc, quan sát cuốn vở của cậu và thấy có hình bánh cake. Dương Hạo cười thầm, nghĩ rằng mình sẽ tìm cách mua chuộc Trần Hào. Hôm nay, điều gì đó bất ngờ xảy ra: một hộp bánh CUPCAKE xuất hiện trên bàn của Trần Hào. Đó là loại bánh cậu thích nhất (Ruka: mình cũng thèm!).

Dương Hạo ngồi gần bên, với nụ cười biến thái. Trần Hào bước về chỗ ngồi, chân run rẩy khi thấy hộp bánh và ánh mắt của Dương Hạo. Dương Hạo vui vẻ đẩy hộp bánh về phía cậu rồi ôm chặt cậu, thì thầm:

– Tôi cho em đấy, thích không?

Trần Hào cảm thấy có gì đó không ổn nhưng vẫn nén lại không để lộ. Dương Hạo cầm một cái bánh và đưa lên miệng cậu. Trần Hào cố quay đi, nhưng lại va vào mặt của Dương Hạo. Khi nhìn gần, Trần Hào mới thấy Dương Hạo thực sự đẹp trai, sóng mũi cao, mắt hơi lạnh, và mặt thì… dày cả 10 lớp. Dương Hạo thấy cậu nhìn mình lâu quá, liền hỏi nhỏ:

– Em muốn tôi cưỡng hôn em à?

Trái tim Trần Hào đập loạn, cậu đỏ mặt quay đi. Dương Hạo cười thích thú, ôm chặt cậu và nói:

– Tôi cho em ăn bánh, tôi không làm gì đâu mà!

Nghe vậy, Trần Hào không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu vui vẻ ăn từng cái bánh một, và Dương Hạo còn đưa cho cậu hộp sữa socola để uống. Trần Hào cảm thấy lạ lùng với sự tử tế này của Dương Hạo, nhưng vẫn không thể không nghĩ đến cái tên này.

‘Reng reng reng’

Tiếng chuông báo giờ tan học vang lên. Trần Hào nhanh chóng kết thúc bữa bánh, trong lòng vẫn còn nghĩ về “thằng kế bên”. Cậu nhìn Dương Hạo ngủ ngon lành và không thể không cảm thấy hài lòng với một nụ hôn nhẹ lên má hắn. Nhưng không ngờ, khi cậu đặt nụ hôn lên môi Dương Hạo, hắn bỗng kéo cậu lại và hôn sâu hơn, rồi đứng dậy bỏ đi một cách bình thản. Trần Hào cảm thấy đôi môi còn ẩm ướt và nóng hổi, lòng gào thét dữ dội:

“Tên khùng nhà cậu vừa cướp nụ hôn đầu của tôi rồi, huhu!”

Mong các bạn ủng hộ truyện Truyện đam mỹ  – “Nhóc À! Anh Chấm Nhóc Òi” của mình, cảm ơn rất nhiều!